Nguyễn Ngoạt

Nói Với Học Trò Xưa



Thầy đã rời bục giảng khi mái tóc pha sương
Những kỉ niệm buồn vui đã đi qua ngày tháng
Mái trường Lý Thường Kiệt năm nào vẫn còn in đậm
Trong tận cùng những kí ức xa xăm

Thầy về hưu vẫn lưu giữ trong tâm
Cô bé học trò xưa nay đã thành đồng nghiệp
Đã trưởng thành qua tháng năm, vẫn còn bước tiếp
Những chặng đường của giáo nghiệp vinh quang

Tấm ảnh này vẫn theo nhịp thời gian
Trong cảm xúc của thi nhân mang trái tim nhân ái
Như bầu trời xanh trong,xanh mãi
Một chiều đông nhưng bừng sáng nét xuân tân

Có khi nào em cảm thấy bâng khuâng
Khi nhớ thầy xin mở ngăn kí ức
Lý thường kiệt năm xưa ,
Trần Bình Trọng bây giờ luôn luôn trong tâm thức
Một thời xa...xa lắm nhưng rất gần

Trời bây giờ sắp sửa bước vào xuân
Mỗi khi ngang qua trường bánh xe quay chậm lại
Thơ không nói hết những điều ta tâm niệm mãi
Một khung trời thương trong nỗi nhớ hiện hình

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 1 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "Nói Với Học Trò Xưa"